|
Đó là đạo diễn Mai Thanh Tùng - người đã "thắp sáng" những di tích bằng ngôn ngữ sân khấu, để các giá trị lịch sử, văn hóa thêm rạng rỡ và hòa mình vào nhịp sống đương đại. Anh chính là tác giả của những sân khấu bán thực cảnh ấn tượng tại các lễ hội: Linh thiêng Đình Chèm, Gò Đống Đa và Đình Trường Lâm.
Phóng viên báo Tuổi trẻ Thủ đô đã có cuộc trò chuyện với đạo diễn Mai Thanh Tùng để tìm hiểu về tâm huyết cũng như những ý tưởng đầy sáng tạo mà anh gửi gắm trong từng chương trình.
![]() |
- PV: Xin đạo diễn Mai Thanh Tùng cho biết tại sao lại là sân khấu bán thực cảnh? Lợi thế của bán thực cảnh là như thế nào và lí do gì khiến anh bền bỉ với loại hình này và ngày càng phát triển trong mấy năm qua?
- Đạo diễn Mai Thanh Tùng: Sân khấu bán thực cảnh là một hình thức sân khấu kết hợp giữa yếu tố thực (cảnh vật, không gian thật, con người thật, thiên nhiên thật...) với yếu tố sân khấu hóa (ánh sáng, âm thanh, đạo cụ, dàn dựng, lời thoại...), tạo nên một trải nghiệm vừa chân thực, vừa nghệ thuật.
Tôi rất hứng thú với loại sân khấu này bởi vì: Thứ nhất, tính chân thực và sống động cao. Khán giả được "đắm mình" trong không gian thật, ở ngoài trời, giữa rừng cây, bờ sông, cánh đồng... Những địa điểm này mang lại cảm xúc mạnh mẽ và chân thật hơn, khiến người xem cảm giác như đang sống trong câu chuyện.
Kiểu sân khấu này cũng phù hợp với xu hướng "nghệ thuật trải nghiệm": Khán giả hiện đại, nhất là giới trẻ, thích trải nghiệm, được cảm nhận, tương tác và ghi lại khoảnh khắc nghệ thuật mang tính cá nhân hóa cao.
Thứ hai, lợi thế về quy mô và không gian. Sân khấu bán thực cảnh thường có không gian rộng lớn, có thể huy động hàng trăm diễn viên, dàn dựng hoành tráng mà sân khấu hộp truyền thống không thể làm được. Điều này giúp tạo nên những cảnh hoành tráng như lễ hội, tái hiện những trận đánh, lễ tế, rước…
![]() |
Đạo diễn Mai Thanh Tùng |
Thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, đó là có thể khai thác du lịch và văn hóa địa phương. Ekip đã sử dụng bối cảnh tự nhiên, kết hợp các di sản văn hóa vật thể và phi vật thể, hòa quyện sân khấu với du lịch, góp phần quảng bá văn hóa và thu hút khách tham quan.
- PV: Nhìn lại những chương trình sân khấu bán thực cảnh như Linh thiêng Đình Chèm, lễ hội Gò Đống Đa và gần đây nhất là Đình Trường Lâm, anh rút ra được những kinh nghiệm gì cho mình? Điều thắng lợi nhất ở các chương trình này là gì và điều gì cần phải điều chỉnh, bổ sung trong các chương trình tiếp theo?
- Đạo diễn Mai Thanh Tùng: Điều thắng lợi nhất của ekip đó là đã gắn kết sâu sắc văn hóa - lịch sử - cộng đồng. Các chương trình đều chọn không gian gốc, nơi chứa hồn cốt văn hóa và lịch sử địa phương, tái hiện lại những câu chuyện dân gian, sự kiện lịch sử… nhưng dưới góc nhìn nghệ thuật, làm sống lại lịch sử của một di tích, một khu vực, một cộng đồng.
Các chương trình cũng đã kết nối mạnh mẽ Nhân dân, có sự tham gia trực tiếp của hàng trăm diễn viên quần chúng thuộc nhiều thế hệ, thể hiện vai trò “người trong cuộc” của nhân dân, khơi gợi niềm tự hào trong mỗi con người về những di sản mà cộng đồng họ đã được thừa hưởng từ cha ông ngàn đời và có trách nhiệm để cùng chung tay gìn giữ.
Tôi cũng thực sự tâm đắc khi đã tận dụng hiệu quả không gian thực tế như đình làng, bến sông, bãi mía nương dâu, con đường, chiến trường xưa… biến những không gian sống hàng ngày của Nhân dân trở thành sân khấu nghệ thuật với ánh sáng, âm thanh, khói lửa, thủ pháp dàn dựng hợp lý giúp không gian đời thường trở nên kỳ ảo, linh thiêng và đầy cảm xúc.
![]() |
Chương trình nghệ thuật "Linh thiêng Đình Chèm" do đạo diễn Mai Thanh Tùng chắp bút |
Để sau khi chương trình kết thúc, những sân khấu lung linh, kỳ ảo đó lại trở về với vai trò hàng ngày, vẫn sống cùng người dân, người dân sẽ lưu giữ thêm nhiều cảm xúc và ký ức đặc biệt.
Tôi cũng rất bất ngờ trước hiệu ứng truyền thông của những chương trình này. Các chương trình đều tạo được hiệu ứng truyền thông tích cực vì tính mới mẻ, gần gũi, chân thực, chạm vào niềm tự hào của cộng đồng, mang tính bản sắc cao. Từ những chương trình tưởng chừng chỉ bó hẹp trong phạm vi cộng đồng nhỏ, đã lan tỏa, khơi dậy niềm tự hào của Nhân dân cả nước về những di sản, truyền thống quý giá mà cha ông bao đời gìn giữ lưu truyền.
Tuy nhiên, qua mỗi chương trình, chúng tôi cũng rút ra nhiều bài học. Kịch bản cần sắc nét, mạch lạc hơn, một số chương trình còn bị dàn trải, thiếu cao trào, hoặc quá nặng yếu tố lễ - nhẹ yếu tố giải trí, chưa cân bằng yếu tố truyền thống và hiện đại. Các chương trình cũng dễ rơi vào hai cực: Hoặc quá nghiêng về truyền thống làm khó tiếp cận với người trẻ, hoặc quá "sân khấu hóa" khiến mất đi bản sắc gốc của câu chuyện.
Bởi vậy ekip cũng cần phải thật tinh tế để giữ được hồn cốt văn hóa nhưng giao thoa được với thị hiếu hiện đại. Cuối cùng, chúng tôi cần kiểm soát khâu kỹ thuật để chuyên nghiệp hơn. Vì diễn ngoài trời, không gian mở nên dễ bị ảnh hưởng bởi thời tiết, âm thanh, ánh sáng, thậm chí là giao thông.
- PV: Anh có thể kể về những thuận lợi, khó khăn khi đi tìm bối cảnh cho sân khấu bán thực cảnh của những chương trình này?
- Đạo diễn Mai Thanh Tùng: Việc chọn bối cảnh trong sân khấu bán thực cảnh không chỉ là chọn "nơi để diễn", mà là tìm ra một không gian mang hồn cốt văn hóa - nơi câu chuyện nghệ thuật có thể sống động một cách chân thực nhất. Trên hành trình ấy, với mỗi chương trình, đều đầy thuận lợi và thử thách riêng.
Ví dụ, chương trình "Linh thiêng Đình Chèm" sân khấu trên bờ sông Hồng: Không gian sông nước rộng lớn rất phù hợp với tích truyện về Đức Thánh Lý Ông Trọng. Bối cảnh có sẵn giá trị văn hóa tâm linh sâu sắc, người dân làng Chèm gắn bó với đình và truyền thuyết về Ngài - dễ tạo sự đồng thuận, cộng hưởng. Con thuyền trên sông - hình ảnh gợi nhiều biểu tượng: Vượt gian nan, hội nhập lịch sử - rất "đắt" về mặt hình tượng sân khấu.
Tuy nhiên, chúng tôi gặp khó khăn về mặt thời tiết, dòng nước và dòng chảy ban đêm trên sông Hồng cực kỳ khó lường: Nguy hiểm cho cả diễn viên lẫn thiết bị. Âm thanh và ánh sáng ngoài trời trên mặt nước rất khó kiểm soát (dội âm, phản chiếu, mất định hướng). Di chuyển hậu cần, đạo cụ, khán giả ra giữa sông là một logistics phức tạp, tốn kém và cần sự phối hợp rất cao giữa nghệ sĩ - kỹ thuật - địa phương - lực lượng an ninh.
![]() |
Đạo diễn Mai Thanh Tùng cùng ekip tổng duyệt lễ khai hội gò Đống Đa |
Còn lễ hội gò Đống Đa sân khấu tại khu di tích: Thuận lợi là bởi đó chính là chiến trường xưa, một "kho vàng" về cảm hứng lịch sử. Không gian đồi gò tự nhiên, có cây cối, tượng đài, đường đi... thích hợp để dàn dựng theo trục diễn tiến: Hành quân - chiến đấu - khải hoàn, các khâu tổ chức của địa phương đã chuyên nghiệp vì gắn với lễ hội truyền thống hàng năm.
Khó khăn là vì khu di tích bị giới hạn không gian để dựng đại cảnh, dàn quân - phải dàn dựng thông minh để tránh làm hỏng cảnh quan di sản, khó tổ chức về mặt chỗ ngồi - quan sát: Nhiều khán giả không thấy rõ nếu không xử lý tốt độ cao - hướng sân khấu. Một số yếu tố lễ nghi truyền thống không được phép dàn dựng quá cách tân - phải cân bằng giữa sáng tạo và tôn trọng nguyên gốc.
Với chương trình tại đình Trường Lâm: Đây là ngôi đình cổ, thấp, không thể dựng sân khấu, nếu dựng sẽ che hết mái đình nên tôi và ekip bắt buộc sử dụng phương án rải cát xuống sân đình làm sân khấu thực cảnh.
Tóm lại, thuận lợi là chúng tôi tận dụng được không gian lịch sử, văn hóa, tận dụng được chiều sâu nội dung, kết nối cộng đồng, khơi gợi cảm xúc mạnh mẽ, khâu tổ chức được sự hỗ trợ nhiệt tình từ địa phương. Khó khăn là cần tuân thủ nguyên tắc bảo tồn di sản, khó kiểm soát về khâu kĩ thuật như đường điện, hệ thống âm thanh, ánh sáng, xử lý tạp âm, hạn chế về không gian dựng sân khấu, đèn, khu vực hậu cần cho diễn viên, nghệ sĩ, hạn chế về thời gian luyện tập, lắp đặt do địa điểm đó vẫn là liên quan đến đời sống sinh hoạt của Nhân dân…
![]() |
- PV: Dường như Hà Nội là mảnh đất anh dành rất nhiều ưu ái và yêu mến, nên mặc dù tổ chức rất nhiều sự kiện về di sản khắp cả nước nhưng riêng với Hà Nội anh mới thực hiện sân khấu bán thực cảnh. Tại sao lại như vậy?
- Đạo diễn Mai Thanh Tùng: Nếu đặt mình vào vị trí của một nghệ sĩ, đạo diễn hay người làm văn hóa thì việc lựa chọn nơi để đầu tư tâm huyết làm một sân khấu bán thực cảnh (một loại hình nghệ thuật đòi hỏi không gian, cảm xúc và chiều sâu lịch sử) chắc chắn không chỉ đơn thuần là vấn đề chuyên môn, mà còn là câu chuyện của trái tim.
Hà Nội là một vùng đất đặc biệt - nơi có chiều sâu văn hóa nghìn năm, có những lớp trầm tích lịch sử, có sự giao thoa giữa cổ kính và hiện đại. Mỗi con phố, góc hồ, mái đình, tiếng rao… đều mang trong mình một câu chuyện. Chính điều đó khiến Hà Nội không chỉ là bối cảnh, mà gần như trở thành một “nhân vật chính” trong các vở diễn, một nguồn cảm hứng sống động cho nghệ thuật bán thực cảnh.
![]() |
Việc dành một hình thức biểu diễn đặc biệt như sân khấu bán thực cảnh cho Hà Nội có thể xuất phát từ tình cảm cá nhân rất sâu sắc - như một món quà tri ân, một cách gìn giữ ký ức và đánh thức lại vẻ đẹp tinh tế của Thăng Long xưa. Tôi cũng mang nợ với Hà Nội rất nhiều, mang nợ những cảm xúc, những ân tình, bởi vậy, Hà Nội đối với tôi là một “kho vàng”, một nơi tràn đầy cảm hứng và chất liệu để tạo nên những sân khấu bán thực cảnh mà mình ấp ủ.
- PV: Những di tích, di sản Hà Nội có phải là nguồn cảm hứng lớn, là dư địa lớn để anh thỏa sức sáng tạo theo cách riêng của mình?
- Đạo diễn Mai Thanh Tùng: Câu hỏi này như chạm đúng mạch nguồn cảm xúc của tôi - một đạo diễn mang trong mình tình yêu với Hà Nội và đặc biệt là với những giá trị di sản. Với một người sáng tạo, di sản không chỉ là những thứ “cũ” hay “cần bảo tồn”, mà còn là kho báu sống động, là chất liệu dồi dào để kể những câu chuyện mới.
Hà Nội có quá nhiều “dư địa” - không chỉ là những di tích nổi tiếng như Văn Miếu - Quốc Tử Giám, Hoàng thành Thăng Long, hồ Gươm, phố cổ... mà còn là những ký ức đời thường: Một tiếng rao đêm, một dòng sông mang theo nguồn sống, nguồn cảm hứng thi ca cho biết bao thế hệ, một mái đình uy nghiêm nhưng mang theo những thần tích, truyền thuyết gửi gắm niềm tin tâm linh của một cộng đồng.
Mỗi một góc phố đều có thể trở thành sân khấu, mỗi một mảng tường rêu phong đều có thể ẩn chứa một lớp lịch sử cần được khơi mở. Chính sự đa dạng và chiều sâu của di sản Hà Nội tạo ra một không gian vô cùng rộng lớn để người nghệ sĩ thỏa sức sáng tạo theo cách riêng - kết hợp giữa truyền thống và hiện đại, giữa hoài niệm và đổi mới.
Nó giống như một cuộc trò chuyện liên thế hệ, nơi nghệ sĩ là người kết nối quá khứ với hiện tại bằng ngôn ngữ nghệ thuật. Có lẽ, điều quý giá nhất là: Di sản Hà Nội luôn sống trong lòng người. Sáng tạo từ di sản không chỉ là kể lại cái đã có, mà là làm mới nó, khiến nó trở nên gần gũi, chạm được tới trái tim của khán giả hôm nay.
![]() |
- PV: Trong hai chương trình gần đây tại Gò Đống Đa và Đình Trường Lâm anh đều đưa diễn viên quần chúng tại địa phương vào biểu diễn, anh hãy kể về những khó khăn, thuận lợi khi làm việc với họ?
- Đạo diễn Mai Thanh Tùng: Câu hỏi đúng là “người trong nghề”, rất thấu hiểu công việc của chúng tôi! Việc đưa diễn viên quần chúng địa phương vào các chương trình biểu diễn, nhất là những vở diễn có yếu tố sân khấu bán thực cảnh, vừa là một lựa chọn nghệ thuật, vừa là một thử thách lớn.
Thuận lợi đầu tiên chắc chắn là tính chân thực và kết nối cộng đồng. Những người dân địa phương, dù không được đào tạo bài bản, lại mang trong mình một chất “thật” rất riêng - từ ánh mắt, dáng đi, đến cách họ thể hiện cảm xúc. Khi họ bước lên sân khấu để kể câu chuyện của chính quê hương mình, khán giả sẽ cảm nhận được một sự mộc mạc, gần gũi mà khó có diễn viên chuyên nghiệp nào tái hiện được.
Bên cạnh đó, sự hào hứng, tự hào và tinh thần cống hiến của người dân là một nguồn năng lượng đặc biệt. Họ không diễn vì danh tiếng hay thù lao, mà vì muốn góp phần kể lại câu chuyện của mảnh đất mình đang sống. Chính điều này khiến không khí tập luyện và biểu diễn có thêm sự gắn kết, xúc động.
![]() |
Theo đạo diễn Mai Thanh Tùng, việc đưa diễn viên quần chúng địa phương vào các chương trình biểu diễn, nhất là những vở diễn có yếu tố sân khấu bán thực cảnh vừa là một lựa chọn nghệ thuật, vừa là một thử thách lớn |
Tuy nhiên, khó khăn cũng không ít. Diễn viên quần chúng thường thiếu kỹ năng sân khấu cơ bản như di chuyển, biểu cảm, phối hợp nhịp nhàng. Đặc biệt là khi biểu diễn trong không gian lớn, ngoài trời, với âm thanh, ánh sáng phức tạp, thì việc truyền tải cảm xúc, giữ nhịp và tương tác là một thử thách lớn.
Ngoài ra, do họ vẫn phải lo công việc hằng ngày, nên việc sắp xếp thời gian tập luyện, duy trì sự ổn định trong đội hình là điều không dễ dàng. Người đạo diễn và ê - kíp phải cực kỳ kiên nhẫn, linh hoạt và sáng tạo trong cách truyền đạt, hướng dẫn để giữ được tinh thần của vở diễn mà vẫn phù hợp với khả năng của diễn viên quần chúng.
Có lẽ chính những khó khăn đó lại tạo nên nét đẹp riêng, sự cảm động và “hơi thở cuộc sống” cho vở diễn. Nó không còn là một buổi biểu diễn đơn thuần, mà là một sự kiện văn hóa cộng đồng, nơi người dân không chỉ là khán giả mà trở thành một phần của câu chuyện.
- PV: Đặc biệt là tại Đình Trường Lâm, người dân tham gia vào việc tái hiện nghi lễ rước và đặc biệt là điệu múa Rắn lột đặc trưng riêng có của địa phương, điều gì khiến anh đưa ra ý tưởng đưa người dân vào sân khấu bán thực cảnh? Anh đánh giá như thế nào về hiệu quả biểu diễn của họ?
- Đạo diễn Mai Thanh Tùng: Câu chuyện tại đình Trường Lâm thật sự là một minh chứng sống động cho tinh thần “nghệ thuật từ cộng đồng, vì cộng đồng” mà tôi đang theo đuổi. Việc đưa người dân địa phương - những người gắn bó sâu sắc với nghi lễ rước và điệu múa rắn lột độc đáo vào sân khấu bán thực cảnh không chỉ là một quyết định nghệ thuật, mà còn là một lựa chọn bắt buộc phải có, mang tính văn hóa và tâm huyết của chúng tôi.
Không ai có thể tái hiện hồn vía của một nghi lễ truyền thống bằng chính những người sống trong nó. Múa rắn lột, với những động tác uyển chuyển, biểu cảm gắn với tín ngưỡng và đời sống tâm linh của người dân Trường Lâm, không chỉ là một “tiết mục” - nó là một phần máu thịt của văn hóa địa phương.
Tôi lựa chọn đưa người dân vào sân khấu vì muốn giữ nguyên tính nguyên bản, mộc mạc và chân thực của nghi lễ, tôn vinh chính cộng đồng - những người đang gìn giữ kho báu di sản này qua nhiều thế hệ. Đồng thời, tôi cũng muốn kéo nghệ thuật lại gần hơn với đời sống, khiến sân khấu không còn là nơi “trình diễn”, mà là nơi cộng đồng cùng sống lại ký ức văn hóa của mình.
Có thể họ không có kỹ thuật sân khấu bài bản nhưng họ có thứ “chân tình” và “bản sắc” mà không trường lớp nào dạy được. Khi những người dân bước lên sân khấu - chính nơi thờ tự, sinh hoạt tín ngưỡng hằng ngày của họ và tái hiện nghi lễ bằng cả tấm lòng, họ đã thực sự “chạm” vào cảm xúc người xem. Hiệu quả ở đây không chỉ tính bằng kỹ năng biểu diễn, mà bằng sức lan tỏa văn hóa và tác động cảm xúc. Khán giả không chỉ xem mà còn cảm, không chỉ biết mà còn hiểu và đồng cảm. Đó mới là thành công lớn nhất của một sân khấu di sản.
![]() |
- PV: Thành công của các chương trình đã khơi nguồn, gợi cảm hứng cho anh hình thành những ý tưởng gì tiếp theo cho di sản, di tích của Hà Nội?
- Đạo diễn Mai Thanh Tùng: Tôi là một đạo diễn đang đi trên hành trình kể chuyện bằng di sản - và chắc chắn, thành công của các chương trình vừa qua không phải là cái kết, mà là điểm khởi đầu cho một hành trình mới, sâu sắc hơn, nhiều thách thức nhưng cũng đầy cảm hứng.
Chính sự đón nhận nồng nhiệt của khán giả, sự đồng hành đầy tự hào của người dân địa phương, và đặc biệt là sự đánh thức ký ức văn hóa từ những không gian tưởng như đã ngủ yên - tất cả đã trở thành chất xúc tác mạnh mẽ để tôi nghĩ xa hơn, làm sâu hơn với di sản Hà Nội.
Tôi cũng đang ấp ủ một số ý tưởng như xây dựng chuỗi sân khấu bán thực cảnh theo chủ đề từng vùng di tích, không lặp lại, không sao chép, mà “đo ni đóng giày” theo từng không gian - để mỗi nơi có một câu chuyện riêng, một màu sắc riêng.
![]() |
Chính sự đón nhận nồng nhiệt của khán giả, sự đồng hành đầy tự hào của người dân địa phương, và đặc biệt là sự đánh thức ký ức văn hóa từ những không gian tưởng như đã ngủ yên - tất cả đã trở thành chất xúc tác mạnh mẽ để đạo diễn Mai Thanh Tùng nghĩ xa hơn, làm sâu hơn với di sản Hà Nội |
Chúng tôi cũng sẽ tạo sân chơi cho người trẻ gắn kết với di sản - có thể là các workshop, sân khấu cộng đồng, các sản phẩm phái sinh hay các dự án nghệ thuật tương tác, nơi thế hệ trẻ không chỉ tìm hiểu mà còn sáng tạo lại di sản theo cách của họ.
Tôi muốn di sản không chỉ là để ngắm nhìn, mà là để sống cùng. Hà Nội có quá nhiều chất liệu để kể tiếp những câu chuyện. Nếu mỗi di tích là một chương tiểu thuyết, thì tôi mong mình có thể là người "dịch" lại chúng bằng ngôn ngữ sân khấu - để di sản thực sự sống trong lòng người hôm nay.
- PV: Anh đánh giá như thế nào về hiệu quả của sân khấu bán thực cảnh trong việc tạo ra sản phẩm công nghiệp văn hóa và sắp tới anh có tiến tới làm những chương trình sân khấu thực cảnh để tô đậm thêm nét đẹp của văn hóa, mang lại nguồn thu kinh tế và phát triển văn hóa các địa phương?
- Đạo diễn Mai Thanh Tùng: Câu hỏi này chạm tầm nhìn dài hạn mà nhiều người làm nghệ thuật hiện nay đang theo đuổi: Không chỉ bảo tồn và phát huy di sản, mà còn biến di sản thành sản phẩm văn hóa sống động, có giá trị kinh tế bền vững.
Sân khấu bán thực cảnh - với những gì đã chứng minh trong thời gian qua - thực sự là một mắt xích tiềm năng trong chuỗi công nghiệp văn hóa của Việt Nam. Sân khấu bán thực cảnh là cầu nối lý tưởng giữa quá khứ và hiện tại - giữa giá trị truyền thống và thị trường hiện đại.
Hiệu quả của loại hình này không chỉ dừng lại ở khán đài hay những tràng pháo tay, nó kéo người dân vào guồng sáng tạo, biến họ thành chủ thể văn hóa chứ không chỉ là người chứng kiến. Nó thu hút du khách, tạo ra trải nghiệm đặc biệt mà không một tour du lịch thông thường nào có thể mang lại.
![]() |
Với đạo diễn Mai Thanh Tùng, sân khấu bán thực cảnh là cầu nối lý tưởng giữa quá khứ và hiện tại - giữa giá trị truyền thống và thị trường hiện đại |
Nó kích hoạt kinh tế địa phương, khi mỗi buổi diễn là một cơ hội để quảng bá sản phẩm thủ công, ẩm thực, dịch vụ du lịch gắn với địa phương.
Sân khấu bán thực cảnh là minh chứng rõ ràng cho việc văn hóa có thể “làm ra tiền”, nhưng không đánh mất linh hồn. Chính sự kết hợp giữa cảm xúc và trải nghiệm thực tế khiến loại hình này trở nên đầy tiềm năng.
Sắp tới, tôi có ý định phát triển thêm những chương trình sân khấu thực cảnh quy mô hơn, có thể biểu diễn dài kỳ, phục vụ du lịch văn hóa không chỉ ở Hà Nội, mà còn kết nối với các địa phương khác, đem mô hình này đến những vùng đất giàu bản sắc như Huế, Phú Thọ, Cao Bằng, Ninh Bình… nơi di sản vẫn đang là kho báu mà những người làm nghệ thuật chưa khai thác hết.
- Trân trọng cảm ơn anh vì cuộc trò chuyện thú vị!
(Còn nữa)
|
Thực hiện: Cẩm Tú - Hồng Trang |
![]() |